Câu tục ngữ đề cao vẻ đẹp phẩm chất, tính cách của con người. Chính những tính nết, phẩm chất bên trong ấy mới là nhân tố quyết định giá trị của một con người, chứ không phải là vẻ đẹp bên ngoài.
Câu tục ngữ khuyên chúng ta nên biết chấp nhận những điều chưa hoàn hảo. Dù sự vật, sự việc có méo mó, không được như ý muốn, song nó có vẫn hơn là không bao giờ xuất hiện.
Câu tục ngữ ám chỉ những người tham việc, ôm đồm hết tất cả những công việc vào người, để rồi phải chịu nhiều sự vướng bận, mệt mỏi. Qua đó, tác giả dân gian nhắc nhở mỗi người cần biết chọn lựa công việc phù hợp với năng lực của bản thân, không nên ôm một lúc nhiều việc.
Câu tục ngữ thể hiện sự phân vân của chàng trai, cô gái trong một mối tình không đẹp. Họ bỏ nhau thì lại thấy thương nhau; nhưng còn ở bên nhau thì lại thấy đây là điều không nên làm, bởi cuối cùng kết quả cũng không tốt đẹp gì.