Câu tục ngữ nói về việc trong tình yêu, dù ban đầu có đậm sâu thì sau dần cũng bị phai nhạt dần. Tình yêu càng dễ vồ vập, thắm thiết thì càng chóng tàn, chóng quên.
Câu tục ngữ ám chỉ những người làm đảo lộn trắng đen, phải trái, không tuân theo những luân lí, đạo đức thông thường. Đây là những người xảo trá, đáng bị xã hội lên án.
Câu tục ngữ nói về cuộc sống bị bó buộc, tù túng, không có tự do. Câu tục ngữ này thường được sử dụng để miêu tả cuộc sống của những người phụ nữ trong xã hội phong kiến.
Câu tục ngữ nhắc nhở chúng ta không nên chỉ biết đến lợi ích của bản thân mà chà đạp lên lợi ích của những người xung quanh mình. Từ đó, ta nhận thấy rằng, việc cân bằng giữa lợi ích của mình và mọi người vô cùng quan trọng, bởi nó thể hiện sự khéo léo trong cách ứng xử và phẩm chất của mỗi người.