Câu ca dao là lời yêu của chàng trai với cô gái mà anh thương. Chàng trai quý mến cô gái bởi tính cách nhu mì, đảm đang, chứ không phải bởi ngoại hình của cô. Qua đó, tác giả dân gian ngợi ca tình yêu chân chính, yêu nhau không chỉ ở vẻ bề ngoài, mà còn yêu chính tâm hồn của đối phương.
Bài ca dao như tiếng lòng than vãn, ai oán của cô gái khi bị gia đình ép cưới người mình không yêu, khiến cô phải lỡ dở trong chính tình yêu mà cô lựa chọn. Đồng thời, tác giả dân gian thể hiện sự đồng cảm, xót thương cho số phận người phụ nữ không được tự do yêu đương trong xã hội phong kiến.
Bài ca dao thể hiện tình yêu chung thủy. Dù sang giàu, dù nghèo khó, khi đã yêu nhau, hai người cần phải yêu thương, một lòng một dạ với nhau. Tình cảm chung thủy cũng là một biểu hiện cao đẹp nhất của đạo làm người.
Câu ca dao như lời tâm tình của một cô gái có tấm lòng chung thủy. Cô gái mong muốn được ở bên cạnh chàng trai, mặc cho phải chịu cảnh vất vả, cơ cực. Đây là tình yêu vô cùng cao cả, mãnh liệt.
Câu ca dao đã mượn những hình ảnh “chiếu lác có đôi” và “chăn gấm lẻ loi” để ca ngợi và đề cao vai trò của tình yêu. Cho dù hai người yêu nhau có sống trong hoàn cảnh không khá giả, giàu sang, cũng sẽ thấy hạnh phúc hơn người có cuộc sống giàu có nhưng cô đơn, lẻ loi.