Câu ca dao ca ngợi sự vượt khó của con người. Trong những tình huống khó khăn, hiểm nghèo nhất, con người vẫn sẽ tìm được những giải pháp để vượt lên nghịch cảnh.
Câu ca dao nhắc nhở chúng ta nên kiệm lời, biết lựa chọn lời nói trước khi nói. Khi chúng ta nói nhiều, nhưng nói không có mục đích, nói nhăng nói cuội, thì rất dễ làm người khác cảm thấy khó chịu và nhàm chán.
Câu ca dao khuyên răn mỗi chúng ta không nên làm những điều phí công, vô ích. Trước khi làm một việc nào đó, ta nên suy xét xem việc đó có khả thi không, có xứng đáng với công sức đã bỏ ra hay không.
Bài ca dao nêu lên một thực trạng: những người có tiền thường có quyền lực, uy thế hơn người khác. Khi có tiền, ta nói điều gì thì mọi người xung quanh cũng chú ý lắng nghe; còn khi không có tiền, dù ta nói điều hay, lẽ phải thì cũng không có ai lắng nghe cả.
Câu ca dao đã khẳng định vẻ đẹp trong tâm hồn vẫn hơn vẻ đẹp ở ngoại hình. Qua đó, tác giả dân gian nhắc nhở chúng ta nên biết trau dồi đạo đức, phẩm chất, chớ nên quá quan trọng hình thức bên ngoài.
Câu ca dao phê phán những kẻ tự gây khó khăn cho mình. Trong những hoàn cảnh hết sức bình thường, một số người làm công việc trở nên nặng nề, rối ren và khó giải quyết hơn; hậu quả là năng suất làm việc sẽ kém hiệu quả.