Câu ca dao nhắc ta nhớ về cuộc di dân vĩ đại đưa đồng bào Việt ta từ miền Bắc vào Nam Bộ khẩn hoang lập ấp, mở mang bờ cõi theo đường biển. Khi vào đến cái ngã ba sông ấy, ai muốn về Đồng Nai thì rẽ sang bên phải, ai muốn về Gia Định thì rẽ bên trái. Bên phải là sông Đồng Nai, bên trái là sông Sài Gòn.
Giải thích thêm
Nhà Bè: xưa là một quận thuộc tỉnh Gia Định, nằm ở phía nam Sài Gòn nay là một huyện ven đô thuộc Thành phố Hồ Chí Minh.
Nước chảy chia hai: Sông Đồng Nai chảy từ Phước Thành theo hướng bắc nam xuống Gia Định đến làng Thạnh Mỹ Lợi thuộc quận Nhà Bè chia ra làm hai nhánh. Một nhánh là sông Nhà Bè và một nhánh là sông Lòng Tào.
Gia Định: một tỉnh cũ của Việt Nam được thành lập năm 1835 thời nhà Nguyễn (đổi tên từ tỉnh Phiên An thành lập năm 1832) và cuối cùng giải thể vào năm 1975 khi sáp nhập với Sài Gòn để thành lập thành phố Sài Gòn – Gia Định, nay là Thành phố Hồ Chí Minh.
Đồng Nai: một tỉnh thuộc vùng Đông Nam Bộ trên cơ sở hợp nhất 2 tỉnh cũ là Biên Hòa và Long Khánh.
Bài ca dao ngợi ca vẻ đẹp non xanh nước biếc của thiên nhiên đất nước ta, đồng thời khẳng định công lao dựng nước và giữ nước của cha ông ta thuở trước.
Bài ca dao ngợi ca vẻ đẹp của thiên nhiên miền biển của vùng Quảng Trị với bãi biển đẹp, cát trắng phau, phẳng mịn là địa điểm thu hút khách du lịch cả trong và ngoài nước. Đồng thời cũng bày tỏ niềm tự hào, tình yêu quê hương của người dân nơi đây.
Bài ca dao ngợi ca vẻ đẹp hữu tình, nên thơ của phong cảnh vùng Tam Giang với núi non hùng vĩ, biển cả bao la. Nơi đây thu hút đông đảo khách du lịch ghé thăm.
Bài ca dao ca ngợi vẻ đẹp của Ninh Bình, một vùng đất có lịch sử hào hùng và thiên nhiên kỳ vĩ. Bài ca dao thể hiện tình yêu quê hương, niềm tự hào dân tộc đồng thời cũng là một lời thổ lộ tình cảm của người viết với người yêu, một cô gái có tên Dục Thúy, một tên gọi khác của núi Ninh Bình. Bài ca dao gợi cho người đọc cảm giác say mê, ngẩn ngơ và say đắm trước vẻ đẹp của vùng đất Ninh Bình.